Thanh Sơn

/

Chương 38

Chương 38

Thanh Sơn

13.785 chữ

15-12-2022

Editor: Mẫu Đơn Sắc

Lục Thanh Nhai cất chứng nhận quân nhân vào trong túi, cúi đầu nhìn Lâm Ngôn Cẩn: “Tìm một chỗ ngồi nhé? Có muốn ăn kem không?” Thời điểm vừa rồi bị kéo đi, anh đã nhìn thấy ở đối diện cho một nhà DQ.

(*)DQ: một quán kem nổi tiếng thế giới đến từ Mỹ

“Không ăn.” Lâm Ngôn Cẩn không đồng ý với anh, trực tiếp đi về phía trước dẫn đường.

Đi qua một con phố, lại vòng qua một khúc cua, nhìn lên đã đến một công viên ở gần đó.

Ở góc phía Tây Nam tràn ngập cây trúc, màu xanh dày đặc.

Lâm Ngôn Cẩn ngồi xuống ghế đá ở đằng trước rừng trúc, vỗ vỗ sang vị trí bên cạnh, như là đang xử lý mọi chuyện theo phép công mà nói: “Chú ngồi đi.”

Lục Thanh Nhai nghẹn cười, ngồi xuống.

“Nhóc không về nhà đúng giờ, đã nói trước với mẹ nhóc chưa?”

Lâm Ngôn Cẩn ném trở lại một cái liếc mắt khinh bỉ: “Chú nhiều năm như thế không trở về nhà, đã từng nói trước với mẹ một câu chưa?”

Lục Thanh Nhai: “……”

Đứa nhỏ này, luôn có thể dễ dàng một kiếm thấy máu.

Lâm Ngôn Cẩn dỡ cặp sách ở trên vai xuống, gác ở trên đùi, hai chân lắc lắc, nhưng lưng lại ngồi cực kỳ ngay ngắn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Cháu sẽ không thừa nhận chú.”

Lục Thanh Nhai không hé răng.

Lâm Ngôn Cẩn muốn nói gì, trong lòng của anh ít nhiều gì cũng đã có phán đoán, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Mẹ của cháu đặc biệt vất vả……” Ngôn Cẩn nhỏ giọng mà nói như vậy, “Trường học của bọn cháu rất đắt, mẹ đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Cháu nhớ mấy năm trước mẹ luôn ngủ rất muộn —— thế nhưng khi cháu đi hỏi mẹ, mẹ lại nói không có, nói rằng chắc chắn là do cháu nhớ nhầm, ký ức của trẻ con qua năm tuổi mới có thể tin được. Còn có bà ngoại của cháu…… Có đôi khi sẽ cãi nhau với mẹ, thúc giục mẹ đi gặp người nào đó, mẹ của cháu không chịu, nói rằng mẹ cảm thấy như thế này vẫn rất tốt……”

“Mẹ của cháu có đôi khi, sẽ trộm trốn ở trong WC mà khóc một mình…… Mẹ sẽ không nói cho ai cả, thế nhưng cháu có thể nghe thấy.” Lâm Ngôn Cẩn nhìn chằm chằm đôi giày của mình: “…… Mẹ nhất định là đã rất mệt, cũng rất khổ sở.”

Nhóc còn nhỏ, mỗi một ngày đều đang hy vọng bản thân có thể lớn nhanh một chút, có thể chia sẻ được thật nhiều chuyện với mẹ. Mỗi một phương diện, nhóc đều yêu cầu bản thân phải làm được tốt nhất: Thành tích ưu tú, ngoan ngoãn hiểu chuyện, săn sóc nghe lời.

Nhưng thật ra từ trước tới giờ Lâm Mị chưa từng đặt bất cứ một áp lực gì lên người nhóc cả, luôn tôn trọng mỗi một quyết định của nhóc, chỉ hy vọng nhóc có thể có được một tuổi thơ vui vẻ.

Nhóc vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ ràng đạo lý đối nhân xử thế trên đời, thế nhưng cũng dần dần có thể mơ hồ mà cảm giác được, mẹ là đang liều mạng mang đến cho nhóc những điều tốt nhất, nhằm triệt tiêu đi những tiếc nuối khi nhóc không có ba ở bên.

Lục Thanh Nhai trầm mặc mà nghe nhóc tự thuật.

Tháng mười năm nay Ngôn Cẩn mới tròn tám tuổi, đã qua cái tuổi có thể thản nhiên kêu mẹ yêu, thay thế chính là một chữ ‘mẹ’ nghe vào cool hơn

Lục Thanh Nhai nhớ lại, bản thân mình của năm tám tuổi đang làm cái gì? Chắc chắn là đang đi nghịch ngợm với đám trẻ trong khu, lăn lộn ra một thân bùn đất về nhà, trong nhà mẹ đã nấu cơm sẵn, thúc giục anh nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, đừng để cho Lục Lương Trù trông thấy. Ngày qua ngày không có âu lo, mang theo một loại ngây thơ hồn nhiên một cách tinh nghịch.

Mà Ngôn Cẩn của năm tám tuổi, lại đã phải gánh vác trên vai quá nhiều trách nhiệm nặng nề mà tuổi này của nhóc chưa cần phải gánh.

Lục Thanh Nhai giơ tay, bàn tay to lớn đáp ở trên vai Ngôn Cẩn, vỗ vỗ tựa như an ủi vỗ vỗ.

Nhóc rũ đầu, lần này cũng không có tránh ra.

Ba con hai người, im lặng ngồi ở trên ghế đá.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Thanh Nhai thu hồi tay, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, mười ngón giao nhau. Trong lòng anh tích tụ sự khó chịu, thở hắt ra một ngụm khí, thở ra một hơi mệt mỏi.

“Nhóc Mắt Kính, năm đó chú không phải cố ý tách ra với mẹ con hai người. Đã xảy ra một số việc, có hiểu lầm, cũng bởi vì chú không hiểu chuyện. Cuộc sống của chú năm đó trôi qua quá thuận lợi, khiếm khuyết thiếu ý thức trách nhiệm, làm chuyện gì cũng tùy tâm tùy tính…… Tóm lại, là chú làm sai rồi.”

Lâm Ngôn Cẩn cúi đầu xuống, không hé răng.

Trong khoảng thời gian này, nhóc đã bộc lộ không ít tính khí với Lâm Mị, nhưng cho dù là những lời nhóc nói có quá đáng thế nào, mẹ cũng đều tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng điểm mấu chốt là sẽ không chia tay với Lục Thanh Nhai, mẹ một bước cũng không nhường.

Mẹ nêu cho nhóc một ví dụ, nói rằng sau này nhóc sẽ có bạn gái, cho dù là người đó có như thế nào thì mẹ cũng sẽ không phản đối, cho dù là mẹ có không thích.

Lúc ấy nhóc buột miệng thốt ra: “Con sẽ không tìm bạn gái! Con gái quá phiền toái!”

Lâm Mị bị nhóc chọc đến mức bật cười ha ha, một cuộc nói chuyện vốn dĩ cực kỳ nghiêm túc không thể tiếp tục được nữa.

Sau đó, nhóc lại trộm quan sát. Mỗi lần Lâm Mị trốn ra ban công hoặc là vào trong toilet nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng cả ngày sẽ cực kỳ tốt. Không thể nghi ngờ, đầu kia điện thoại là Lục Thanh Nhai.

Ghen ghét, buồn bã mất mát, vui mừng…… Các loại cảm xúc xen lẫn, phức tạp đến mức làm cho nhóc không thể hình dung được.

Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn cậu bé: “Nhóc Mắt Kính, nói như thế, ít nhất hiện tại mục tiêu của hai chúng ta đều tương đồng, đều là làm cho mẹ của nhóc vui vẻ, điểm này nhóc có đồng ý không?”

Ngôn Cẩn gật đầu một cái.

“Chú sẽ không yêu cầu nhóc phải chấp nhận chú, chuyện này đối với nhóc mà nói là không công bằng, nếu chú là nhóc, không đánh người đã là không tồi rồi.”

Ngôn Cẩn bẹp miệng một cái, tựa hồ là muốn cười, nhưng lại nhịn xuống.

“Cho nên, ai cũng đừng can thiệp, cứ làm như thế nào cho cô ấy vui vẻ thì làm như thế, chúng ta chỉ phối hợp với cô ấy, có được không?”

Lâm Ngôn Cẩn tức giận mà nói: “Mẹ vui vẻ khi ở cùng với chú.”

Lục Thanh Nhai liếc mắt nhìn cậu bé một cái.

Làm sao mà mấy lời này…. nghe có chút chua?

Lục Thanh Nhai cười nói: “Có phải là nhóc ghen ghét rằng chú phân tán đi lực chú ý của cô ấy đúng không.”

Lâm Ngôn Cẩn hừ một tiếng: “Cháu mới không thèm.”

“To gan thừa nhận đi chứ, cũng đâu phải là sỉ……”

“Đã nói là không có!”

Lục Thanh Nhai cười ha ha.

Lâm Ngôn Cẩn mở khóa kéo của cặp sách ra, đào đào, móc ra một phần giấy tờ: “Chú ký cái này đi.”

“Đây là cái gì?”

Lục Thanh Nhai nhận lấy, loạt soạt lật vài trang, vui vẻ: “Tự nhóc nghĩ sao?”

“Có chú Mạc hỗ trợ.”

“Chú Mạc là ai?”

Lâm Ngôn Cẩn trừng anh: “Rốt cuộc là chú có ký hay là không hả?”

“Đừng nóng vội, để chú nhìn xem điều khoản trước đã……” Lục Thanh Nhai lật: “……Điều thứ tư, thời gian gặp mặt của bên A và bên B một năm không được vượt quá ba mươi ngày, không bao gồm những ngày nghỉ ——Mắt Kính, ba mươi ngày thì có chút ít nhỉ? Chúng ta tiếp tục thương lượng một chút đi.”

Bên A chỉ Lục Thanh Nhai, bên C chỉ Lâm Ngôn Cẩn, bên B chỉ Lâm Mị.

Lâm Ngôn Cẩn nghiêm túc nói: “Không thể thương lượng.”

Lục Thanh Nhai bật cười, tiếp tục lật xuống dưới: “Điều thứ tám, những ngày lễ đặc thù như sinh nhật, lễ Tình Nhân, lễ Thất Tịch, Giáng Sinh bắt buộc phải đảm bảo chuyện đưa quà tặng cho bên B, thế nhưng phương thức tặng quà không giới hạn trong việc trực tiếp mang tặng, có thể nhờ chuyển phát nhanh gửi đưa, hoặc là hình thức nhờ người quen —— những cái này đều không thành vấn đề……”

Lâm Ngôn Cẩn là một người có phong cách dân chủ rộng lượng, cũng không thúc giục, chờ Lục Thanh Nhai xác nhận từng cái một.

“…… Điều thứ mười bốn, nếu như bên A dùng bất cứ một hành vi hay lời nói nào khiến cho bên B phải chịu tổn thương, bên C đem có quyền lợi nhờ bên thứ tư tiến hành can thiệp —— Mắt Kính, bên thứ tư là ai?”

“Ông ngoại bà ngoại của cháu. “

Lục Thanh Nhai: “……”

Quả thực anh có hơi sợ một chút.

“…… Điều thứ mười tám, bên B nắm giữ trong tay quyền lợi được ngừng mối quan hệ yêu đương bất cứ lúc nào……”

Lục Thanh Nhai đột nhiên im tiếng.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì hay sao?” Lâm Ngôn Cẩn quay đầu nhìn thử, chỉ thấy Lục Thanh Nhai làm một cái thủ thế ra dấu im lặng.

Anh nhíu mi, híp mắt lại, chăm chú nhìn về núi giả phía trước.

“Lục……”

Lục Thanh Nhai đặt bản hiệp ước lên trên cặp sách của thằng bé, thấp giọng nói: “Cháu chờ ở đây, đừng đi đâu cả.”

Vừa dứt lời, Lục Thanh Nhai bèn như mũi tên rời cung, trong chớp mắt đã lướt qua con đường nhỏ, chạy về phía núi giả ở đằng kia.

Lâm Ngôn Cẩn nào có thể ngồi yên được, mang theo hiệp ước bèn chạy đuổi theo.

Lục Thanh Nhai ngồi xổm xuống ở bên lối vào của núi giả, dựa lưng vào núi đá, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Thanh âm có chút mơ hồ, loáng thoáng, có một thanh âm thút thít của bé trai, lắp bắp, nói gì đó lại nghe không rõ ràng lắm.

Lục Thanh Nhai đứng dậy, chạy vào bên trong hang động của núi giả.

Càng tới gần, thanh âm càng thêm rõ ràng, ước chừng có giọng nói không giống nhau, ba người lớn, một đứa trẻ.

Có ánh mặt trời chiếu qua khe hở trên đỉnh, trong động tuy rằng tối tăm, nhưng có thể nhìn được rõ ràng.

Ba tên thanh niên mang dáng vẻ lố lăng với quần áo kệch cỡm và tóc tai đủ mọi màu sắc đang vây quanh một nam sinh gầy yếu. Nam sinh bị xô đẩy một phen, lảo đảo lui ra phía sau một bước.

Lục Thanh Nhai nhíu mày quát khẽ: “Là trường học nào đây!”

Ba tên nam thanh niên đồng thời quay đầu lại, đánh giá quan sát anh từ trên xuống dưới một lần “Chú là ai vậy, quản được sao?”

Lục Thanh Nhai nhìn về phía nam sinh đang ôm cặp sách rúc vào một góc ở đằng kia: “Có phải bọn họ bắt nạt cháu hay không?”

Nam sinh lắp bắp mà nhìn anh, không dám nói lời nào.

Lục Thanh Nhai cũng không theo chân bọn họ tiếp tục nói lời vô nghĩa, trực tiếp móc điện thoại ra, chuẩn bị báo công an.

Số điện thoại vẫn còn chưa bấm xong, dư quang khóe mắt đã nhìn thấy tên cường tráng nhất trong ba người bên kia đang nhanh chóng vọt lại đây: “Con mẹ nó có phải chú định báo công an không hả? Biết anh Hào của bọn này là ai không?!”

Đôi mắt của Lục Thanh Nhai cũng chưa cần nâng lên một chút, cất điện thoại vào trong túi, đón lấy kình phong từ nắm tay của người nọ, nghiêng người kéo một cái, nhanh chóng quang ngã.

“Rầm” một tiếng vang thật lớn, khổ người thật lớn ngã trên mặt đất, chấn động đến mức cả tòa núi giả đều giống như đã lung lay một chút.

Hai người còn lại trợn mắt há hốc mồm, cất bước định chạy.

Lục Thanh Nhai nhấc mắt lên nhìn thấy thế, cũng không lập tức đuổi theo, lột quần áo trên người người đang nằm dưới đất một chút, xé quấn vài cái biến thành một sợi dây thừng, đầu tiên buộc hai tay lại, sau đó lại tháo dây lưng của cậu ta ra, buộc chặt lấy chân.

Bên kia, Lâm Ngôn Cẩn chạy theo vội vã, chỉ là người quá nhỏ, có nhanh hơn nữa cũng không thể đuổi kịp người lớn.

Khi sắp sửa đuổi tới núi giả, lại thấy Lục Thanh Nhai chạy vọt ra từ cửa động, chạy về phía rừng cây bên kia.

Nhóc cũng vội vàng dừng bước chân lại, rồi sau có đổi hướng tiếp tục chạy theo

Chờ khi nhóc thở hồng hộc chạy tới, cuộc chiến bên kia đã nhanh chóng bước vào hồi kết.

Cánh tay trái của Lục Thanh Nhai siết chặt lấy cổ của một người, mang theo cậu ta nghiêng người đá ra một cái, một chân đá lên trên ngực của một tên khác đang đứng đối diện, thấy người đó bị ngã gục trên mặt đất, nhanh chóng nhấc chân dẫm lên người, quát hỏi: “Còn chạy không?”

Mấy cái động tác này được hoàn thành liền mạch như nước chảy mây trôi trong thời gian cực kỳ ngắn, Lâm Ngôn Cẩn xem đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Ánh mắt của Lục Thanh Nhai đảo qua nhóc, dừng một chút: “Mắt Kính, sao nhóc lại chạy tới đây?”

“Cháu…”

“Vậy vừa lúc, nhóc hỗ trợ gọi điện thoại báo cảnh sát đi.” Lục Thanh Nhai lại làm lại hành động giống như vừa rồi, lột áo của người đang bị nắm trong cánh tay của mình xuống, bó chặt lấy cánh tay của cậu ta lại: “…… Điện thoại của chú ở trong túi quần, nhóc lại đây lấy này.”

Lâm Ngôn Cẩn nhanh chóng gật đầu không ngừng, dừng một chút, lại nói: “Cháu… Cháu có mang điện thoại.”

Chỉ trong chốc lát, người của đồn công an ở gần đó đã chạy tới, chế trụ ba người kia lại.

Lục Thanh Nhai đưa giấy chứng nhận ra giải thích tình huống một chút với mấy người cảnh sát nhân dân, sau đó đi theo qua đó làm ghi chép một chút.

Chờ đến thời điểm anh đưa Ngôn Cẩn đi ra từ trong đồn công an, trời đã tối rồi.

Cảm xúc của Lâm Ngôn Cẩn phấn khởi, đối với hành động “Hành hiệp trượng nghĩa” của Lục Thanh Nhai, nhóc có loại cảm giác cùng chung vinh dự không hiểu sao mà sinh ra.

Huống hồ đến cuối cùng khi anh cảnh sát nhỏ chạy tới còn khen ngợi nhóc, nói rằng nhóc báo án có trật tự, địa chỉ được nói rất rành mạch.

“Đội trưởng Lục.” Lâm Ngôn Cẩn ngửa đầu nhìn về phía Lục Thanh Nhai: “…… Chiêu cuối cùng kia của chú, gọi là gì thế ạ?”

Lục Thanh Nhai cười nói: “Cũng không phải là tiểu thuyết võ hiệp, chiêu thức nào có tên gì chứ. Gặp nhiều địch thì sẽ có nhiều kinh nghiệm, mỗi một chiêu đưa ra đều là tùy cơ ứng biến, nguyên tắc bắt địch hàng đầu chính là nhanh – chuẩn – tàn nhẫn.”

Lâm Ngôn Cẩn ít nhiều cũng có chút bội phục, nhưng nhóc cũng không thể thể hiện cảm xúc ấy ra ngoài được, như vậy sẽ không ngầu.

Vì thế, rất thờ ơ mà “à” một tiếng.

Chính vào lúc này, điện thoại trong cặp sách của nhóc vang lên một hồi, không cần đoán cũng biết là người trong nhà gọi.

Lục Thanh Nhai chờ nhóc cúp điện thoại, hỏi: “Bút đâu? Cho chú mượn dùng một chút.”

“A?”

Lục Thanh Nhai vươn tay về phía nhóc: “Hiệp ước.”

Bên đường, dưới ánh đèn đường.

Ba con hai người ngồi ở bên lề đường, lấy cặp sách để lót bản hiệp ước, trịnh trọng như chuyện lạ mà ký tên và ngày ở chỗ trống bên dưới của “Bên A” cùng “bên C”.

Lục Thanh Nhai đóng nắp bút trả lại nhóc: “Đi thôi, đưa cháu trở về, muộn thêm chút nữa mẹ cháu sẽ sốt ruột.”

“Vẫn còn chưa xong đâu.”

Lâm Ngôn Cẩn tiếp tục lục lọi trong cặp sách, móc ra một hộp mực đóng dấu: “Ấn cái dấu tay.”

Lục Thanh Nhai: “…… Nhóc chuẩn bị cũng thật đầy đủ nhỉ.”

Ngón tay cái của anh bị Ngôn Cẩn bắt lấy, ấn ở trên lớp mực đóng dấu một chút, lại ấn ở trên bản hiệp ước một cái.

Ngôn Cẩn thu dọn mọi thứ xong, đứng lên, vừa lòng mà lật bản hiệp ước: “Được rồi.”

- -----oOo------

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!